Mon Jun 28, 2010 1:51 pm
1. Có một bạn nhắn trên Facebook của tôi rằng “Em ước em có thể nghe 1 bài hát mà nghe đi nghe lại không bao giờ chán. Có thể giới thiệu cho em 1 bài nào như vậy không?” Tôi trả lời rằng tôi cũng đang tìm bài hát tương tự như vậy mà mãi chưa tìm ra. Âm nhạc gắn liền với cảm xúc, mà cảm xúc thường mang tính thời vụ. “Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta” (Mãi mãi bên em – Từ Công Phụng), câu hát này đang được nhắc nhở nhiều trên cộng đồng mạng với những tin tức về sức khỏe của nhạc sĩ Từ Công Phụng nhưng tôi không nghĩ có được bài hát vĩnh cửu. Có những tác phẩm để đời, bất hủ nhưng cũng khó mà “nghe đi nghe lại không bao giờ chán.”
Một bài hát 10 năm trước nghe thấy hay, 10 năm sau nghe lại, vẫn những cảm xúc cũ tràn về là trường hợp phổ biến. Nhưng trong 10 năm đó, chỉ cần mỗi ngày nghe bản nhạc đó 1 lần thì chừng 2 tháng là cảm xúc chắc chắn biến thành một dạng tình cảm khác, một thói quen hơn là xúc cảm. Cảm xúc cần có sự dồn nén để bùng nổ và như vậy mới ghi lại dấu ấn.
Tôi bắt đầu bài viết về 2 đĩa R&B gần đây với cảm giác thật “đỉnh cao, hoàn hảo” dành cho đĩa Pulse của Toni Braxton. Nhưng đến cuối bài viết, cảm giác đó không còn vì sự êm thấm và đều đặn quá của đĩa này, tôi dành sự đánh giá cao hơn cho Raymond v Raymond của Usher, đĩa nhạc có thể mang lại những cảm xúc mới cho mỗi lần nghe.
Tôi cũng bắt đầu bài viết về nhạc rock gần đây với việc mở đĩa Oracle của Godsmack nghe đi nghe lại vài lần và cảm thấy rất hài lòng nhưng bài viết cuối cùng hướng về Dio và Titanium. Đĩa Oracle quá giống kiểu nhạc Metallica mà trước đây tôi rất thích nên có lẽ tôi bị đánh lừa lúc đầu.
2. Trừ trường hợp nghe & khen theo phong trào (khổ nỗi trường hợp này ngày càng nhiều) chứ còn lại những khen chê, sở thích âm nhạc hoàn toàn là những phạm trù rất cá nhân chứ không thể nói ai sang hơn ai, sành điệu hơn ai được. Tạm nghĩ rằng bất cứ thể loại âm nhạc nào cũng phục vụ được cho một đối tượng cụ thể. Đọc phần lời của bản “Ta là ma” của nhóm rock Giao Chỉ, giống như giỡn chơi. “Ngươi ăn chơi sao lại bị bắt vô đây? (Cứu tôi với! Cứu cứu cứu tôi với!) - Ngươi không nghe, không tin lời họ nói hay sao? - (Không! Không biết! Tôi không, tôi không, không biết) - Ngươi vô đây thì không đường quay lại đâu! (Tha cho tôi! Hãy tha! Hãy tha cho tôi) - Không! Không! Không! Ta không tha cho mi đâu! (Xin hãy giúp! Hãy giúp! Hãy giúp cho tôi).” Nhưng khi Giao Chỉ xuất hiện trong show Mayhem in May tháng 5 ở The Hifi (tp HCM) vừa qua thì họ là nhóm nhạc gây ấn tượng rõ nhất với người xem. Với ảnh hưởng từ nhóm Rammstein, Nine Inch Nails hay Deathstars, Giao Chỉ tạo được một vẻ khác biệt với tất cả các nhóm rock còn lại với các sáng tác như Mèo là mèo, Ta là ma, Đi ra đây…
Cũng trong đêm diễn đó quá nửa khuya là sự xuất hiện của nhóm Dengue Fever, một nhóm rock có các thành viên đến từ Los Angeles (Mỹ) trừ ca sĩ chính, mặt tiền của ban nhạc đến từ… Campuchia. Ảnh hưởng của âm nhạc Campuchia được thấy rõ rệt trong phần giai điệu và các bài hát cũng được hát bằng tiếng Khmer, trong đó đó có bài Dừng bước giang hồ quen thuộc của nhạc sĩ Hoàng Trọng được chuyển lời qua tiếng Khmer. Danh tiếng của Dengue Fever tương đối có dấu ấn với việc ký hợp đồng với hãng Real World Records và nhận lời ngợi khen của Peter Gabriel (cựu thành viên nhóm prog rock đình đám Genenis), người sáng lập ra Real World.
Dĩ nhiên, những sự khác biệt gây ấn tượng lúc đầu cần có thêm thời gian để chứng tỏ bản lĩnh và vị trí của mình. Nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, gây được ấn tượng lúc đầu để ngoi lên là cực kỳ quan trọng.
3. Đầu tháng 6 vừa qua, chương trình Những ca khúc bất hủ trên sóng FM 99,9 Mhz mà tôi phụ trách bước qua năm thứ 13. Lúc mới làm những chương trình đầu tiên vào năm 1998, lúc đó tôi đang học năm 2 đại học và đó là giai đoạn hoàng kim của Spice Girls, Backstreet Boys. Có lần buồn nẫu hết cả ruột khi nghe một đứa bạn cùng lớp nhận xét “chương trình của mày nghe buồn ngủ thấy mồ.” Thời gian đó tôi hay giới thiệu các bản nhạc folk hay pop cũ xưa từ Brothers Four, Kingston Trio, Leonard Cohen, Ralph McTell, hoàn toàn khác biệt với gu “đương đại” của các bạn trẻ thời đó. Và rồi chương trình cũng đứng được, cũng đón nhận được sự đồng cảm. Mới tối hôm qua có một cô bạn hỏi tôi đi Campuchia xem Leonard Cohen diễn vào cuối năm nay không, cách đây 2 tuần thì một bạn khác vừa hỏi có thể mua trọn bộ các đĩa nhạc của Leonard Cohen ở đâu. Dĩ nhiên nhà thơ Canada này không phải là kiểu nhạc phổ thông để có được một trào lưu yêu thích nên chỉ cần vài câu nhắc nhở tới cũng thấy vui. Hoặc thi thoảng nhận được những yêu cầu lạ lạ, có chút xíu thách thức nên thú vị hơn nhiều: “Rất mừng khi nghe Quyền có các bản của Aphrodite's Child! Trước 1975, mình có đủ các dĩa 45 tours của họ, nhưng thích nhất là The End of the World (trong khi Rain & Tears thì ai cũng thích). Các hit khác, như It's five o'clock, Spring Summer Winter and Fall thì thoả nhu cầu sưu tập hơn. Tuy vậy, chỉ thấy hiện giờ Rain & Tears, It's five o'clock còn được biết tới, hai bài kia chẳng ai biết, chẳng thấy trên nhiều website. Tịếc nhất là End of the world, cứ bị lộn qua bài khác (loại "kinh điển", nhưng không phải bản của Aphrodite's Child). Vẫn còn nhớ cái đoạn organ rú lên sau câu hát “end of the world...” Hồi đó, có một bài cũng để ấn tượng sâu sắc cho mình nhưng cũng tìm không ra sau 1975, cuối cùng nhờ một anh ở HN đặt mua dùm (shipping về), đó là... Homburg (Procol Harum). Nhờ vậy mà nay mình đủ các bài hay của Procol Harum, gần đây còn mua được DVD video của họ ở Võ Văn Tần nữa. Vậy nên nếu Quyền có thì gởi cho mình xin nha, khỏi Rain & Tears mà chỉ ba cái kia, đặc biệt nếu chỉ End of the world thôi cũng đã cực kỳ quý rồi!”
Với người chọn list nhạc (không dám dùng chữ DJ), chính những yêu cầu này là niềm hứng khởi thật sự, bên cạnh những sẻ chia về cảm xúc. Thường thì cái gì khó khăn sẽ thú vị chứ vào các trang web tìm kiếm mp3, search 1 bài hát 5 giây sau đã có thì mất cả thú vui.
NCKBH 6/6/2010
4. Tôi nghe Wish I had an angel của Nightwish lần đầu do Unlimited cover trong show rock ở Đà Nẵng, nghe What is it to burn của Finch do Black Infinity cover trên bãi biển Nha Trang, nghe Out out my head của Fastball do Hưng Little Wings cover trong quán Yoko ở Sài Gòn, nghe Superwoman của Karyn White và The Lady is a Vamp của Spice Girls từ một quán cà phê trên đường Hạ Long ở Vũng Tàu. Về nhà dễ dàng tìm lại version gốc của các ca khúc này trên mạng hoặc lục lại đĩa trong tủ hay trên kệ cũng có nhưng cảm giác thì không được như lần đầu nghe, giống như bài The first cut is the deepest (Vết cắt đầu tiên là vết cắt sâu nhất) của Cat Stevens. Âm nhạc khi được thưởng thức trong không gian và hoàn cảnh cụ thể nào đó có những sức cuốn hút riêng. Đó là lý do người ta vẫn bỏ tiền đi coi liveshow dù rằng diễn live trên sân khấu khó có thể hoàn hảo như trong đĩa thu ở studio.